Vì trời nắng nên thèm được ra biển. Anh cứ hứa hẹn đợt này về sẽ đưa mình đi tắm biển nên háo hức kinh khủng. Chuẩn bị đủ mọi thứ quần thứ áo để xí xớn. Và hơn cả sự mong đợi, mình còn được chiêu đãi thêm món tắm bùn tại suối khoáng Bình Châu.
Cùng với rừng ngập mặn Vàm Sát (TP HCM), suối khoáng nóng Bình Châu ( BR-VT) được Tổ chức Du lịch thế giới (WTO) công nhận là 1 trong 65 khu du lịch sinh thái bền vững nhất trên thế giới năm 2003.
Từ BR, đi khoảng 55km là tới khu suối khoáng này. Vậy mà “ông xe ôm” của mình cứ mãi miết, mải miết chạy, tới hết đường, trước mặt hiện ra con đường đất đỏ mịt mù bụi và ổ gà mới “mắt chữ O miệng chữ A”: “Sao lại thế này? Sao không thấy cái biển hiệu chỉ đường đâu..Lần trước anh đi thấy có cái biển to đùng ở ngay đường mà…” Hỏi mình thì mình biết hỏi ai đây trời. Hỏi thăm 2 cụ đi đường, thì cụ mới ngoắc tay nói: “đi quá rồi, quay lại ngay”. Trời đất. Ngồi ê hết cả mông, nghe nhạc đau cả tai (vì “ông xe ôm” phải bận chạy xe không tiếp chuyện mình được nên mình phải nghe nhạc cho đõ buồn.) Thế là phải quay lại tới đâu tận gần 20 km thì phải. Mình mệt quá nên mượn tạm lưng “ông xe ôm” ngủ gà gật. Tới khi nghe “Đến rồi em yêu” mới bừng tỉnh dậy. Giờ thì tới lượt mình “mắt chữ O miệng chữ A” vì khung cảnh hiện ra trước mắt.
Cảnh ở đây được đầu tư và quy hoạch sạch sẽ và đẹp. Vừa tới cổng là đã cảm giác như bước hẳn vào một thế giới khác với màu xanh của cây cỏ cùng không gian thoáng đãng, trong lành. Khỏi khu soát vé là thấy ngay một con đường dài, 2 bên là giàn hoa vàng cực kỳ lãng mạn. Có đứng đây xí xớn chụp hình mãi mới dắt díu nhau vào trong.
Ăn trưa xong, mua vé vào tắm. Vé tắm bùn là 120k/người. Hỏi cô bán vé rằng muốn ngâm tới khi nào thì ngâm hay sao, cô nói: Chỉ được 1 tiếng thôi, làm mình tiu nghỉu. 1 tiếng thì em tắm bồn ở nhà cũng hết ngần đấy thời gian rồi chị ơi….huhu.
Mình cứ tưởng sẽ được ngâm mình trong một bể bùn đen xì xì (mà các bác cứ nói là lấy ở kênh Nhiêu Lộc lên ấy). Nhưng không. Người ta sẽ phát cho bạn 1 túi bùn xinh xắn + 1 lọ dầu thơm, bạn mang vào trong phòng tắm, có một cái bồn tắm (có từng loại to nhỏ tùy theo số lượng đoàn người tắm). Người ta sẽ xả nước khoáng vào bồn, bạn vào đấy tắm qua cho sạch sẽ, rồi lấy bùn trét tứ tung lên người. Ngồi nghỉ ngơi một lúc trong trạng thái :”thân lấm đầy bùn nhơ” đó, rồi tắm lại bằng nước khoáng. Đúng là nước khoáng xịn có khác. Vừa ngâm đã thấy da dẻ khác hẳn, tinh thần phấn chấn, sảng khoái. Muốn ngồi ngâm thêm nữa nhưng hết giờ nên phải chui ra. Khổ thiệt. Đành phải ngậm ngùi ra ngoài ngồi ngâm chân không trong nước suối khoáng vậy. Đi tìm chỗ giếng trời để ăn trứng luộc mà chẳng biết ở đâu, mà trời thì đã muộn, nên đành bỏ cuộc.
Rồi lại lên đường sang khu biển Hồ Cốc. Vào lễ tân hỏi thuê phòng, bỗng thấy “ông xe ôm” gọi mình thất thanh: “Em ơi, biết thế này chạy sang đây đặt phòng trước rồi mới đi sang bên khu suối khoáng”. Thì ra khách nghỉ ở đây sẽ đựợc miễn phí vào cổng (20k/người) và giảm 50k cho mỗi vé tắm bùn bên khu Bình Châu. Hu hu…thế là phí phạm mất 140k rồi. Thế là bị nó dụ dỗ, “ông xe ôm” đó cứ hăm he “ngày mai sang đó tắm tiếp điiiiiii…” Nhưng kết cục là phải bấm bụng đi về vì còn phải đi tới mấy nơi khác để trình diện nữa.
….Lần đầu đứng ngoài biển buổi tối với anh, thấy thật bình yên và hạnh phúc.Hai người chẳng nói gì, cứ đứng vậy, tay trong tay, mắt dõi nhìn những ngọn đèn câu mực ngoài khơi xa, dưới chân từng đợt sóng mơn man mát lạnh.
Hôm đó đi ngủ sớm để sáng sau dậy xem mặt trời mọc. Thấp thỏm mãi mong trời sáng. Mới 3h sáng đã tỉnh. Lại chập chờn thêm để đợi. Gần 5 giờ. Vén mành nhìn ra ngoài thấy trời đã hửng sáng. Vậy là dậy lục tục máy hình, đầu tóc, quần áo để ra đón bình minh trên biển.
Biển đẹp lắm. Triền cát thoải dài và mịn đón từng đợt sóng biển. Ở đây không ồn ào và đông đúc như bãi biển Sầm Sơn. Mà vắng vẻ yên tĩnh,chỉ có khoảng chục người tắm biển thôi. Và nhất là rất sạch sẽ. Bám vào vai anh để được lôi ra ngoài tít xa, cứ mỗi lần có sóng đến là mình lại hét lên ầm ĩ vì sợ. Anh nói: em bịt mũi lại, ngụp thử xuống đi. Mình nghe xúi dại, hai tạy bịt chặt mũi, mắt nhắm tịt ngụp xuống dưới biển. Cảm giác thật….Yomost.! Đã thiệt!
Ăn sáng xong, ở lại đó tận hưởng thêm chút gió biển rồi lục tục khăn gói quả mướp ra về. Chuyến đi lần này độ thỏa mãn rất lớn. Xứng đáng công đi và số tiền bỏ ra. Nên cái “ông xe ôm” cứ đòi lái xe đưa mình xuống đây nữa nếu có thời gian..
**********************************************
P.S. Chuyến đi này được thực hiện vào ngày 14-15/9/2007 vừa rồi.